“Gió bốc lửa lan, thế gian tịch mịch. Hai mươi lăm năm trôi qua như giấc mơ, một đời vinh hoa thoáng qua như chén rượu.”
“Cô ổn chứ?”
Máu nhỏ tí tách trên đất, tê dại như đếm ngược thời khắc tử vong của cô, và rồi Karrie nghe thấy một giọng nói. Âm điệu đủ cao để xuyên qua màn đêm nhưng lại dịu dàng như một cơn gió xuân.
“Tôi ổn,” Karrie muốn nói vậy. Giống lời cô vẫn nói khi đối mặt với bất kỳ tình huống nào. Là chỉ huy quân đội Hokkai, mọi lời nói của cô là mệnh lệnh quyết định mạng sống của hàng nghìn người, mọi cảm xúc của cô đều phản ánh tình thế cuộc chiến. Cô không thể nói điều gì khác.
Nhưng khi đang dẫn đầu cuộc tấn công vào Shinonome, Karrie đã bị phục kích bởi liên minh Daimyo, cấp dưới bị rơi vào tay giặc và toàn quân bị diệt. Trận chiến kết thúc, cô thậm chí không còn sức nói chuyện. Cơ thể bầm dập của cô cuộn tròn trên nền đất đẫm máu, nhìn ngược lên bầu trời nhuộm đỏ. Đột nhiên cô ngửi thấy mùi hoa anh đào. Karrie cảm thấy vết thương của mình được băng bó tỉ mỉ và mùi máu tan biến khi hương hoa anh đào xoa dịu tâm hồn cô.
Karrie đã sống sót.
Kẻ xâm lược đã được cứu bởi một nữ tu Shinonome tên là Angela. Bộ giáp rách rưới đầy máu của cô đã được thay bằng chiếc áo choàng trắng truyền thống và hakama của một miko (vu nữ), và Karrie tự cười một mình.
Nhiều năm về trước, khi chiến sự càng ngày càng hỗn loạn, gia đình Karrie đã sắp xếp để gửi cô đi trở thành một miko. Nhưng Karrie từ chối giam mình sau những cánh cổng Torii đó, cô cũng không muốn đặt hy vọng vào lòng thương xót của các vị thần. Cô muốn học cách chiến đấu và dùng chính khả năng của mình để thay đổi thế giới hỗn loạn này… Nhưng làm cách nào để thực hiện điều đó? Karrie vẫn chưa biết, nhưng cô biết rằng việc ở ẩn trong một ngôi đền không phải là câu trả lời. Vì vậy, cô đã trốn thoát khỏi ngôi đền, rời khỏi đó với một sự thôi thúc không thể giải thích được, để dấn thân vào thế giới.
Phải đến khi được Franco, Daimyo của Hokkai tuyển về dưới trướng ông và tạo được tên tuổi cho mình trong Lễ hội săn bắn Momiji, cô mới bắt đầu tìm được con đường cho mình.
Khi Franco tặng cho Karrie Momiji Chakram, chiếc lá biểu tượng của danh dự và sự tin cậy, cuối cùng cô đã hạ quyết tâm. Kể từ giây phút đó, cô sẽ cống hiến hết mình để cứu thế giới này. Tự nhận mình là “Tenka-bito” hay Người Thống Nhất Thiên Hạ, Franco muốn trở thành người chấm dứt mọi cuộc chiến và thống nhất thế giới. Và Karrie sẽ là lưỡi kiếm sắc bén nhất của ông.
Với quyết tâm mới này, cô đã lãnh đạo chiến dịch thống nhất của ông với quyết tâm kiên định. Sau khi san bằng Nanzan và Nakatsuchi, cô tiến về phía Shinonome. Cờ xí Hokkai được giăng khắp nơi sau lưng cô. Không gì có thể ngăn cản bước tiến của cô, ngoại trừ…
Cô chỉ dừng lại một lần trong nhiệm vụ của mình, trong một khoảnh khắc thoáng qua khi làn gió nhẹ xào xạc qua những tán lá phong. Cuộc tấn công của Karrie vào Shinonome thất bại nhưng Angela đã cứu sống cô. Và ở đó, trong khoảng sân nhỏ của Đền Shinonome, cô đã trải qua khoảnh khắc yên bình hiếm có giữa sự hỗn loạn của thế giới.
Trước khi rời khỏi, Karrie đã hứa với Angela: khi cô chinh phục được Shinonome, ngôi đền sẽ không bị tổn hại gì.
Karrie đã giữ lời nhưng không thể giữ được lần thứ hai. Sau khi tham vọng của Franco bị thiêu rụi thành tro bụi do bị phản bội tại Đền Gurenji, cuối cùng ông trở về từ Hoàng Tuyền, không phải với tư cách là Tenka-bito, mà với tư cách là “Đệ Lục Thiên Ma Vương” đương nhiệm, mang cơn thịnh nộ báo thù của mình giáng lên cõi trần. Và Karrie vẫn sát cánh bên ông như trước.
“Suỵt.”
Cô giơ một ngón tay lên môi và những âm binh xung quanh cô im lặng. Giờ đây cô đã thay đổi hoàn toàn khác xưa, Karrie dẫn quân đoàn của Hoàng Tuyền quay trở lại ngưỡng cổng của Đền Shinonome, nơi cô từng được cứu. Franco đã ban cho cô cô sự tái sinh, và không gì có thể ngăn cản Karrie hoàn thành nhiệm vụ được giao: phá hủy Vòng tròn Mandala trong điện thờ, mở phong ấn đến Hoàng Tuyền và lãnh đạo cuộc chinh phục cõi trần. Đây là mục đích duy nhất của cô.
Gió nổi lên khi những chiếc lá mùa thu cháy lên ngọn lửa báo thù.
Karrie nhớ lại khoảnh khắc lần đầu tiên cô quỳ gối trước Franco, chấp nhận ông là Tenka-bito và lý tưởng thống nhất thế giới của ông. Đó là con đường cô đã chọn.
Cô nhớ lại lúc rời khỏi Đền Nanzan và uống chung đồ uống với Lancelot, người cũng đang tìm kiếm câu trả lời cho riêng mình. Cô nói với anh rằng một ngày nào đó, cô sẽ tìm ra lý do để chiến đấu.
Và cô đã tìm thấy nó. Lá sẽ rụng và chẳng thể sống lại, sống chết cũng còn gì để hối tiếc.
Hai mươi lăm năm trôi qua như một giấc mơ, trôi đi như một chén rượu.
Gió không ngừng thổi. Karrie nâng cốc lên, uống cạn và tiến về phía trước.