Quạ, Quạ!
Tiếng quạ kêu vang qua khu rừng rậm, tạo nên một bức tranh sống động, vừa hoang dại vừa huyền bí. Trên con đường gập ghềnh qua Rừng Già Hắc Ám, một người phụ nữ đơn độc với dáng vẻ mạnh mẽ và quyết đoán, vượt qua những thách thức đầy gai góc để tiến về phía trước.
Tuy nhiên, dẫu mạnh mẽ đến đâu thì khi cơn đau ập đến, ai có thể chống lại được. Nàng ngã xuống đất.
Vết thương trong lúc vùng vẫy, chưa được băng bó lại sưng lên khi chạm vào sợi xích lạnh giá, nhấn chìm nàng trong nỗi tuyệt vọng xen lẫn buồn hiu, đến cùng cực. Nàng cố gắng, yếu ớt nhưng vẫn cố nhằm giữ lấy chút lòng tốt cuối cùng trong mình, thật đau đớn biết bao. Nàng đã, đang và luôn là nàng công chúa bị nhốt trong cái lồng chim xa hoa, trang trọng mang tên cung điện. Tự do, hạnh phúc, xa xôi làm sao.
Mình đã mất tự do bao lâu rồi? Cuộc sống u sầu, vô phương cứu chữa này đang gặm nhấm nàng từng tí, từng tí một. Từ khi người phụ nữ kia, hay Hoàng Hậu xuất hiện, cuộc sống này không còn nằm trong tay nàng nữa. Nếu đẹp là cái tội, thì nhượng bộ chỉ càng làm tội ác ngày một trầm trọng hơn.
“Ai sẽ tới cứu tôi?” luôn vang vọng trong tâm trí nàng, như một lời van xin cuối cùng trước khi bản thân nàng chìm vào bóng tối. Đó là khoảnh khắc quyết định, nơi số phận của nàng sẽ được định đoạt. Liệu rằng nàng sẽ được cứu rỗi dang tay, hay sẽ lún sâu trong tuyệt vọng? Câu trả lời chỉ có thể được tìm thấy theo những bước chân vọng tới, và trong trái tim của cô gái đơn độc chốn Rừng Già Hắc Ám.
Đó là, chú lùn bạn thân, ư? Không… không thể nào.
Đúng là bạn mình, khúc chạng vạng có che mờ cánh rừng vẫn không lu mờ hình bóng ấy đượ… Nhưng cảm giác này, xa lạ và đầy sát ý làm sao. Chú lùn đã… đã… bị Nguyền Lực từ Hoàng Hậu khống chế, cơ thể biến dạng đến méo mó. Anh ấy đồ sộ hơn, nhưng khuôn mặt trắng bệch kia… sinh mạng này không còn nằm trong tay anh ta nữa. Hắc Ma Pháp đã ngấm tới từng múi cơ bắp, khiến anh trải nghiệm cơn đau không ai thấu theo từng bước kéo lê.
“Đ… Đau…”
Tiếng rên vang lên, lúc đứt lúc ngân, nhưng không do nàng thốt lên.Tiếng thở của chú lùn ngày một vơi dần, và Công Chúa ngã xuống, run rẩy. Nàng thở hổn hển, cảm giác như có bàn tay vô hình nào đó đang bóp chặt cổ nàng.
Định Mệnh, đã an bài sao?Định Mệnh đã định rằng Công Chúa chỉ là viên đá lót đường cho mưu đồ của Hoàng Hậu? Một Công Chúa mất hết người thân yêu, nhận kết cục đơn độc, hiu quạnh trong lồng giam? Hay là một Công Chúa yếu đuối, chỉ biết bám víu vào niềm tin rằng sẽ có một Hoàng Tử hay Hiệp Sĩ đến giải cứu như trong truyện cổ tích?
Chẳng lẽ, Định Mệnh này đã an bài từ thời khắc nàng sinh ra sao?!
Ngay lúc đó, một quả táo lăn ra khỏi bàn tay yếu ớt của chú lùn. Hình như, anh ấy đã từng kể cho nàng nghe về những quả táo ẩn sâu trong Rừng Già Hắc Ám; với khả năng phân biệt thiện-ác sâu tận tâm hồn, về sinh-tử hiện hữu xung quanh, và là ngọn nguồn ma pháp trong tay Hoàng Hậu. Trước mắt nàng là con đường sống duy nhất, và nàng đưa tay nắm lấy quả táo.
Rộp!
Miếng cắn nhẹ nhàng, kịch độc nhưng rất cám dỗ đến nhường nào, tựa như miếng táo từ Vườn Địa Đàng vậy. Và rồi, Ám Lực từ Rừng Già đã trỗi dậy trong nàng, từ trên đầu mọc lên một chiếc vương miện gai. Ám Lực va chạm với bàn tay vô hình khống chế, đẩy lùi và kéo tuột chúng khỏi nơi đây. Tất cả, chỉ còn tĩnh lặng từ Minh Giới.
Công Chúa ta đây, từ chối Định Mệnh này.
Nàng nhẹ nhàng lau vết máu trên cơ thể mình, máu của bản thân hay của chú lùn, chẳng ai rõ ràng được. Lồng giam ấy, đã hoá thành Quyền Trượng trên tay, và quả táo độc trở thành con tim cho chú lùn xấu số. Nàng nâng chú lùn lên, nhẹ nhàng và duyên dáng, giống như Công Chúa năm nào.
Đừng lo lắng, cơn đau đã không còn.
Không ai có thể tổn thương chúng ta nữa.