Thành Chúc Chiếu, một nơi đẹp như mơ, nơi có thể tìm thấy huyền pháp ở mọi ngóc ngách.
Nghi lễ bói toán, búp bê giấy nhảy múa, hương hồi mộng… nơi đây không thiếu những chuyện bí ấn và những câu chuyện cổ tích bắt nguồn từ thành phố đầy mê hoặc này. Trong số đó, bí ẩn nhất có lẽ là câu chuyện về “cô”.
Truyền thuyết kể rằng người ta thường thấy một phụ nữ trẻ bí ẩn tên là Zhuxin thường đi lang thang trong đêm ở Thành Chúc Chiếu, cầm chiếc đèn lồng trên tay. Cô có khả năng triệu hồi đàn bướm Phụng Điệp làm vật dẫn để thực hiện những ham muốn sâu sắc nhất của con người.
Zhuxin màng đến tiền tài hay quyền lực, chỉ có những mong muốn thuần khiết nhất mới có giá trị đối với cô. Người ta nói rằng bất cứ ai chấp nhận sự giúp đỡ của cô sẽ phải chịu thử thách của cô, có thể phải quyên toàn bộ tài sản hay phải đưa ra lựa chọn sống còn. Người thì tâng bốc, người thì chửi rủa, cô cũng không bao giờ bận tâm. Người thì nói cô tính khí thất thường, chuyện này thì cô nhận. Tuy nhiên, một khi đã đáp ứng và đàn bướm bắt đầu nhảy múa, cả trời lẫn đất, sự sống hay cái chết đều không thể ngăn cản cô thực hiện ước nguyện.
Không ai biết cô đến từ đâu hay mục đích của cô là gì, chỉ biết cô luôn tìm kiếm thứ gì đó. Sự tồn tại của cô cũng bí ẩn như chính màn đêm vậy.
Nhưng Zhuxin không phải lúc nào cũng thích màn đêm.
Cả nghìn năm trước, Zhuxin chỉ là một đứa trẻ mồ côi lang thang trên đường phố Thành Chúc Chiếu. Đối với cô, đêm tối chỉ đại diện cho sự nguy hiểm. Trong bóng tối, bản chất độc ác của con người lộ ra.
Nhưng bé Zhuxin lại yêu thích ngọn lửa rực rỡ. Tháng 7 hàng năm, người dân trong thành sẽ đốt lửa mừng dịp lễ. Trong ánh sáng thâu đêm, nụ cười của mỗi người qua đường dường như rạng rỡ và thân thiện hơn, nhưng Zhuxin không dám lại gần. Zhuxin là một đứa trẻ mồ côi, bò ra khỏi quan tài sau khi cha mẹ qua đời. Cô có thân thể thuần âm, là điềm đại hung. Cô bé Zhuxin chỉ dám đến gần đám than hồng còn sót lại để sưởi ấm sau khi đám đông đã về nhà. Vào những đêm may mắn, cô thậm chí còn có thể đào được một miếng bánh hoa trong số đồ ăn thừa bị bỏ đi.
Và trong những đêm đó, bên đống than hồng rực rỡ, Zhuxin ôm chặt chiếc bánh ngọt trong đôi bàn tay nhỏ bé dính đầy bồ hóng và cảm thấy ấm áp trong lòng.
Nhưng ngay cả những món lợi be bé này cũng không kéo dài. Khi xảy ra mất cân bằng Âm Dương của Đông Vũ. Quái vật xuất hiện từ bóng tối và khủng bố lục địa. Cả thành chìm trong nỗi sợ hãi. Người ta trốn trong nhà và không ai dám ra ngoài đốt lửa. Cô bé Zhuxin đã phải chịu đựng nhiều đêm lạnh giá cho đến khi cạn kiệt chút hơi ấm cuối cùng.
Bị bao quanh bởi bóng tối, cô trút hơi thở cuối cùng.
Nhưng cơ thể thuần Âm của Zhuxin đã ngăn cản linh hồn cô tiêu tan. Cô vẫn còn sống hay cô đã trở thành một hồn ma? Cô nên làm gì? Cô nên đi đâu? Cô cố gắng tìm kiếm câu trả lời nhưng không thể thoát khỏi màn đêm dù đôi chân nhỏ bé của cô có cố gắng đến đâu. Thật kỳ quái; rõ ràng cô không cần phải thở nữa nhưng vẫn cảm thấy ngột ngạt. Dù sống hay chết, ánh sáng hay bóng tối, liệu có ai có được câu trả lời? Có ai có thể thắp cho cô chút ánh sáng được không?
Có ánh sáng xuyên qua bóng tối.
Cô bé Zhuxin mở mắt khi một ánh sáng thuần khiết từ trên trời giáng xuống—đó là Rồng Thần, vị thần bảo hộ của Đông Vũ và là một trong cặp hắc bạch long.
“Ngài đến đây để dẫn Zhuxin đi phải không?”
Rồng Thần không trả lời. Thay vào đó, ông biến ra một chiếc đèn lồng như hoa nhẹ nhàng đáp xuống lòng bàn tay Zhuxin.
Ngay khi nó chạm vào tay cô, từng đàn phụng điệp bay ra khỏi đèn lồng và chiếu sáng màn đêm. Cô bé Zhuxin đột nhiên thấy mình đang lơ lửng giữa thinh không cùng với Rồng Thần. Trong biển mây tĩnh lặng, ngọn đèn lồng thắp sáng bầu trời, họ trò chuyện trong mây. Rồng Thần giải thích rằng Zhuxin không thể thuận lợi sang thế giới bên kia được vì cô không có nguyện vọng. Nếu một người không có nguyện vọng thì sống làm gì? Nhưng nếu người ta có thể ra đi thanh thản không hối tiếc thì sẽ không có gì phải sợ. Chỉ khi tìm được ước muốn của mình, cô mới có thể ngừng lang thang và bắt đầu cuộc hành trình tiếp theo.
“Nguyện vọng của con? Nó có thể là gì?”
“Con à, ta đưa cho con chiếc đèn lồng này để soi đường, nhưng tâm nguyện của con thì con phải tự đi tìm.”
“Liệu con… còn có thể mong ước điều gì đó à?”
“Đương nhiên rồi. Sự tồn tại của con ở đây là bằng chứng rõ nhất.
“Zhuxin từ biệt bạch long và rời đi với chiếc đèn lồng.
Lúc đầu, cô lang thang không mục đích, không tìm được nguyện vọng của bản thân. Cuối cùng, cô nghĩ rằng nếu vẫn chưa tìm ra nguyện vọng của mình thì có lẽ cô nên xem mong muốn của người khác trước. Vì vậy, cô đã triệu hồi những con bướm làm sứ giả, tìm kiếm, lắng nghe và thực hiện vô số mong muốn.
Đêm này qua đêm khác, Zhuxin lắng nghe trái tim của những người xa lạ. Đôi khi cô bị họ dàn cảnh; đôi khi cô lập kế vạch trần mưu đồ của họ. Cho đến một ngày, tình cờ, cô đã thực hiện được một tâm nguyện thuần khiết đến mức khiến chiếc đèn lồng của cô đủ sáng để sưởi ấm trái tim cô; đó là cảm giác tương tự với hơi ấm thời thơ ấu.
Khi đó Zhuxin nhận ra rằng chỉ những nguyện ước chân thành như vậy mới đáng tìm. Tuy nhiên, con người là những sinh vật phức tạp và trái tim của họ rất dễ bị sự giàu có và quyền lực dẫn dắt. Vì vậy, cô bắt đầu đặt ra nhiều thử thách khác nhau để xác minh giá trị mong muốn của mọi người. Ngay cả khi những thử thách khiến mọi người hiểu lầm, sợ hãi và chửi rủa cô, cô cũng không bao giờ bào chữa cho mình, vì điều đó không quan trọng.
Điều thực sự quan trọng là tìm ra những ý nguyện bị lãng quên đã bị chôn vùi trong tro tàn và thổi nhẹ để thắp lại ngọn lửa mới. Khi cô giúp một chàng trai mang hoa đến cho cô em gái mù của cậu, Zhuxin có thể trải nghiệm hương thơm ngọt ngào của hoa. Khi Zhuxin giúp những du khách bỏ mình nơi xứ người mang thư về cho vợ, cô hiểu rằng cái chết không thể ngăn cản được tình yêu. Mỗi điều ước quý giá đều khiến chiếc đèn lồng của cô sáng hơn, thế giới trong mắt cô trở nên sống động hơn.
Zhuxin tuy vẫn chưa tìm được nguyện vọng của riêng mình nhưng giờ cô đã hiểu rằng đó phải là điều gì đó đủ để sưởi ấm đêm dài và đủ để làm cho cuộc hành trình này trở nên đáng giá.
Sự tồn tại của cô chắc chắn xứng đáng với nguyện ước ấy.