“Gió mát trăng thanh, thưởng rượu an lành. Khắp thiên hạ khói lửa nhân gian, tự phong lưu không nhiễm hồng trần.”
Đó là một mùa xuân hoàn hảo.
Hoa anh đào nở rộ trên đầu, Lancelot cụng ly với cô gái đối diện.
Tên cô gái là Karrie, là miko (vu nữ) của đền Nanzan… à, từng là miko thôi. Mới đây, vì không muốn nghe theo sự sắp đặt của gia đình, Karrie đã chạy trốn khỏi Đền Nanzan, cô tình cờ gặp được Lancelot. Rượu trong cốc của họ là lời cảm ơn của cô dành cho anh vì đã giúp cô trốn thoát. Nhưng khi hoa anh đào rơi và cốc của họ cạn sạch, cả hai đều không biết sau này mình sẽ đi đâu.
Lancelot là một kitsune, một linh hồ, đến từ Đền Nishi-Tsuki, và anh không bị ràng buộc bởi tuổi thọ ngắn ngủi như nhân loại. Anh đã lang thang khắp thế giới hàng trăm năm kể từ khi rời khỏi đền Nishi-tsuki, nhưng anh vẫn chưa từng tìm thấy nơi mình thuộc về.
“Lancelot, ngươi là Myoo kế nhiệm của Đền Nishi-tsuki. Ngươi phải bảo vệ ngôi đền này và thế giới.”
Các linh mục già cứ lặp lại, ngày này qua ngày khác.
Lancelot sinh ra ở vùng Nishi-tsuki, và sự ra đời của anh được coi là niềm hy vọng cuối cùng cho Đền Nishi-tsuki đang suy tàn. Các linh mục chỉ vào cổ kiếm Chu Tà, nay đã không còn sáng bóng, đồng thời tuyên bố rằng Lancelot được các vị thần chọn và phải bảo vệ… “Phải”, từ đó quá nặng nề và ngột ngạt đối với chàng Kitsune trẻ.
Anh không hiểu tại sao gánh nặng này lại là của mình nên đã bỏ chạy. Cũng giống như Karrie, anh từ chối làm theo cái gọi là ý muốn của thần thánh. Anh có được sự tự do mà mình mong muốn, đi từ Nishi-tsuki đến Hokkai, khám phá vùng đồng bằng rộng lớn Nakatsuchi và tận hưởng sự yên bình của vùng núi Nanzan. Trong chuyến du hành của mình, anh đã chứng kiến chiến tranh hoành hành, chứng kiến thế giới thay đổi trong nháy mắt.
Hàng trăm năm trôi qua, mặc dù anh đã hóa hình người,dành phần lớn thời gian ở bên con người nhưng anh không phải là con người chân chính.
Anh đã gặp nhiều người như Karrie, những người đã lao vào hỗn loạn với hy vọng lập lại trật tự. Lẽ ra anh cũng nên làm như vậy, nhưng anh không tìm được lý do nên không làm gì cả.
Cho đến khi-
Mùa thu nhường chỗ cho mùa đông, chẳng mấy chốc mùa xuân đã đến gần. Lancelot tình cờ đi qua một ngôi đền và không kịp gõ cửa trước khi gục ngã, làm gãy một cành cây anh đào gần đó lúc rơi xuống.
Lancelot đã bị trọng thương khi dại dột đi qua chiến trường đang giao chiến. May mắn thay, vu nữ Angela tốt bụng đã mở cửa và tìm thấy một con cáo bị thương với cành hoa anh đào trong miệng. Cô từ từ chăm sóc con cáo khỏe mạnh trở lại. Khi đã bình phục hoàn toàn, anh quyết định tiết lộ danh tính thật của mình cho cô. Angela bị suy nhược bẩm sinh và không thể rời khỏi phạm vi đền. Cuộc sống của họ cứ trôi qua tẻ nhạt như vậy, nhưng Lancelot cố gắng hết sức để cô có thể trải nghiệm thế giới bên ngoài. Cô yêu mùa xuân vô cùng vì xuân mang hoa và du khách đến thăm đền thờ, đồng thời cô thích nghe họ kể những câu chuyện khắp thế gian.
Angela rất vui, và điều đó làm anh hạnh phúc. Hàng năm anh đều mang một cành hoa anh đào đến gõ cửa sân.
Sau này, anh mới biết được rằng Angela yêu thích nhiều thứ hơn thế. Cô thích sự bình yên và tĩnh thích thiên hạ thái bình, thích hoa có thể nở ở mọi góc phố nẻo đường, thích một bàn ăn có cắm hoa và thơm mùi cơm để chào đón họ về nhà.
Nhưng anh không hiểu. Tại sao một người chưa bao giờ nhìn thấy thế giới bên ngoài lại quan tâm đến thế giới ấy đến vậy? Ngay cả với thể chất yếu đuối như vậy, cô vẫn bỏ công bỏ sức giúp đỡ người khác. Anh cũng không hiểu tại sao mình, kẻ đã quen một mình đi khắp thế gian, lại luôn muốn được trở lại khoảng sân đó. Mãi cho đến khi Angela qua đời, anh mới nhận ra anh đã coi khoảng sân hẹp đó là nhà, coi Angela như cô em gái nhỏ, là gia đình của anh.
Lancelot, người luôn coi mình là người ngoài cuộc trong thế giới loài người, nhận ra rằng mình đã là một phần của thế gian.
May mắn thay, Angela chưa thực sự qua đời. Nhờ sức mạnh của Myoo (Minh Vương), cô được truyền thần vào một tượng gỗ và kế thừa trách nhiệm của cha cô – cô trở thành người bảo vệ cõi phàm trần.
Là Myoo tân nhiệm của Đền Shinonome, Angela cuối cùng đã có thể rời khỏi ngôi đền. Cô không còn cần Lancelot mang tin tức về mùa xuân nữa; thứ cô cần bây giờ là một thanh kiếm để bảo vệ thế giới này.
Có lẽ anh có thể trở thành thanh kiếm đó, hay nói đúng hơn là anh cuối cùng cũng có động lực để trở thành thanh kiếm đó. Nếu bảo vệ thế giới là mong muốn của cô, anh sẽ giúp cô thực hiện nó.
Mùa xuân vừa sang và mọi chuyện vừa đến thời điểm vàng. Đền Nishi-tsuki cần Myoo, lưỡi kiếm của chính nghĩa cần một chủ nhân chân chính và Angela cần người ấy.
Có tiếng gõ cửa đền Shinonome. Lancelot cầm cành hoa anh đào trong tay và anh biết mình sẽ đi đâu.
Lần đầu tiên con đường anh đi sáng rõ như ngày xuân.