“Khi vận mệnh ngẫu hứng, gánh vác sứ mệnh cũng là thuận theo lòng mình… Hoa nở rồi tàn, người tụ lại tan.”
Angela nhận được một bó hoa.
Đó là một bó hoa anh đào rực rỡ báo hiệu mùa xuân đang đến. Cô đã cứu được một con cáo bị thương. Để tỏ lòng biết ơn, cáo nhỏ đã mang đến loài hoa mà cô thích.
Angela cẩn thận đặt hoa anh đào vào bình thủy tinh và ngâm cành hoa vào nước để chúng không bị héo quá nhanh. Hoa cũng giống cô vậy. Cơ thể cô bị chuẩn đoán là suy nhược bẩm sinh, phải nuôi dưỡng bằng vô số loại thuốc, Angela có thể sống tới bây giờ là một phép màu. Cha cô là Myoo (Minh Vương), bận rộn với công việc và không thể dành toàn tâm toàn ý vào cô, vì vậy cô phải ở trong một khu vực nhỏ trong sân đền; một bông hoa được hái khỏi cành, vẫn đang nở rộ, nhưng đang chờ đợi sự tàn lụi không thể tránh khỏi của nó.
Angela chờ đợi kết cục đã định đó mà không buồn bã, cô chỉ thấy có lỗi. Thân là Myoo, cha cô phải giải quyết rất nhiều công việc. Angela đã không giúp được gì mà còn trở thành một gánh nặng cho ông. Vì vậy, im lặng chơi một mình trong sân là điều duy nhất cô có thể làm cho cha.
Cho đến khi con cáo nhỏ bị thương đó xuất hiện. Chăm sóc sức khỏe cho con cáo trở thành mục đích của cô, và con cáo trở thành người bạn duy nhất của cô trong khoảng sân nhỏ đó.
Người ta nói rằng bệnh lâu ngày rồi sẽ khỏi và nhờ sự chăm sóc của cô, con cáo đã nhanh chóng hồi phục… dưới hình dạng con người. Hóa ra anh là một linh hồ kitsune, và cũng là Myoo đang mất tích của Đền Nishi-tsuki. Tuy nhiên, Angela nhận thấy Lancelot khác với cha cô. Anh lựa chọn từ chối kế thừa sức mạnh của Myoo. Dù đang hành tẩu khắp nhân gian nhưng anh vẫn cố tình tỏ vẻ là người ngoài cuộc và mọi việc chẳng liên quan gì đến anh.
“Vì sao phải bảo vệ thế giới?”
Lancelot tò mò hỏi. Anh không hiểu tại sao cô còn chẳng bao giờ ra khỏi cửa mà lại nghĩ cho thế giới bên ngoài ngôi đền nhiều đến thế. Ngay cả khi đã bị báo trước là yểu mệnh, cô vẫn bỏ công bỏ sức cứu những người cô gặp.
Ừ tại sao nhỉ… Angela chưa bao giờ bận tâm về lý do. Cha cô, là một Myoo, kế thừa trách nhiệm bảo vệ thiên hạ. Có lẽ cô muốn noi theo ông? Có lẽ cô đã quen sống cùng với bệnh tật nên muốn cứu người khác?
Angela nhìn ánh nắng xiên xiên nơi góc sân và lắng nghe tiếng chuông leng keng trong gió.
Cũng không hẳn. Cô không nghĩ phức tạp đến thế. Cô chỉ thấy thế giới thật đẹp nên cô muốn bảo vệ nó.
Dù không thể rời khỏi ngôi đền nhưng cô vẫn nghe được âm thanh của thế giới bên ngoài, có thể nghe những lời nguyện cầu chân thành từ những vị khách đến thăm ngôi đền, những câu chuyện đầy cảm hứng của những nhà thám hiểm dũng cảm và nỗi nhớ quê hương của những người con xa xứ. Thế giới có những điều tốt đẹp biết bao. Giá như cô có thể tận mắt nhìn thấy thế giới; giá như cô có thể giữ thế giới này tươi đẹp như mùa xuân.
Nhưng đó là điều mà ngay cả thần linh cũng khó cưỡng, cũng như những bông anh đào bị hái sẽ héo úa.
Không lâu sau, Angela không qua khỏi cơn bạo bệnh… nhưng bằng cách nào đó, đôi mắt cô lại mở ra. Sau khi cô qua đời, cha cô đã hy sinh bản thân và sử dụng sức mạnh cuối cùng của Myoo để đưa linh hồn cô vào một tượng gỗ cầu phúc trong đền thờ. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng cha cô sẽ bất tín với cả thế giới vì cô.
Nhưng điều đó chỉ khiến cô thêm quyết tâm làm điều cô luôn mong muốn; bảo vệ thế giới thay cho cha.
Và cứ thế, Angela con người đã khô héo nhưng một người bảo vệ mới lại nở hoa.
Hoa anh đào từng nằm ngoài tầm với nay nở rộ trong lòng bàn tay của cô. Angela bước về phía vẻ đẹp của thế giới, và vẻ đẹp ấy cũng đón nhận vòng tay của cô. Bắt đầu cuộc sống mới, cô đi tới những nơi bị chiến tranh tàn phá, và giúp đỡ bất cứ ai có thể. Dần dần, cô nhận ra rằng mối đe dọa thực sự đối với thế giới này không phải là kẻ khơi mào chiến tranh mà là từ hoàng tuyền.
Không ai trong nhân gian có thể chống lại sức mạnh của hoàng tuyền. Angela không thể đối mặt một mình.
Nhưng cô sẽ không rút lui.
Cô sẽ không từ bỏ thế giới này.
Mùa xuân vừa sang và mọi chuyện vừa đến thời điểm vàng. Đền Nishi-tsuki cần Myoo, lưỡi kiếm của chính nghĩa cần một chủ nhân chân chính và Angela cần người ấy.
Có tiếng gõ cửa đền Shinonome. Lancelot cầm cành hoa anh đào trong tay và anh biết mình sẽ đi đâu.
Lần đầu tiên con đường anh đi sáng rõ như ngày xuân.