Tình cảnh tuyệt vọng bao trùm một thung lũng hoang vắng ở phía nam vương quốc. Dòng chữ màu đỏ thẫm “Người sống chớ vào” được khắc trên bức tường núi ở lối vào thung lũng. Bốn chữ cảnh báo về những điều khủng khiếp và nguy hiểm bên trong.
Moskov bước loạng choạng trên đất. Cách đây không lâu, anh đã chứng kiến những người đồng đội thân thiết nhất của anh bị thảm sát.
Đối mặt với mưa tên áp đảo, quân lính của Moskov lần lượt bước tới, dùng thân mình che chắn cho anh. Khi họ đè lên anh, những tiếng hét của họ đủ khiến một người đàn ông phát điên.
Dưới sự hy sinh của những thuộc hạ, Moskov đang bị trọng thương buộc phải rơi vào tình thế tuyệt vọng mà không một người sống nào phải trải qua.
“Moskov.” Một giọng nói bí ẩn vang lên, giống như lời thì thầm của một thứ gì đó xấu xa và cổ xưa.
“Ai đó?” Moskov thận trọng nhìn quanh nhưng không có câu trả lời.
Tại vùng đất bị nguyền rủa này, ánh hoàng hôn nhạt dần nhuộm đỏ thung lũng hoang vắng trước khi nhấn chìm nó vào bóng tối vô tận. Thung lũng rải rác những tảng đá có hình dạng như những chiếc vảy.
Phía trước xuất hiện một bộ hài cốt rồng khổng lồ. Xương của nó trải dài khắp thung lũng, như một nhân chứng của năm tháng.
Moskov bước về phía những bộ xương như thể được triệu hồi, thân hình gãy xương của anh duỗi ra và vặn vẹo dưới ánh mặt trời lặn. Trong lúc thất thần, anh thấy cái bóng mang hình dáng trẻ trung của chính mình, lúc đó anh rạng rỡ đầy sức sống, đứng trên đầu của con rồng. Anh nhận được sự ngưỡng mộ của cả bộ tộc.
Cơn giận bùng cháy trong anh khi máu trào ra từ vết thương nhỏ xuống mặt đất, tạo thành một dấu ấn cổ xưa. Làn huyết sương đỏ sẫm tỏa ra từ hài cốt con rồng và chảy vào cơ thể Moskov.
Giọng nói bí ẩn lại vang lên.
“Ta là Dreadwyrm, Viễn Cổ Ma Thần. Nhưng hiện tại ta chỉ là tàn hồn.”
“Máu của ngươi đã đánh thức ta. Ta có thể cảm nhận được nỗi thống khổ, sự tức giận, sự căm ghét của ngươi!”
Sự tức giận? Sự thù ghét? Tất nhiên rồi…
Anh là thợ săn rồng nổi tiếng; một tướng tài triển vọng, anh hùng huyền thoại nổi danh trong lịch sử vương quốc; anh hùng của nhân dân. Nhưng hiện tại, anh đang lâm vào hoàn cảnh tuyệt vọng giữa một vùng đất hoang hoang vắng. Ai ở vị trí của anh mà cam tâm trước hoàn cảnh này được?
”Moskov sinh ra trong một bộ tộc du mục ở biên giới phía tây bắc của vương quốc, nơi có môi trường khắc nghiệt, tài nguyên khan hiếm, rồng và thú dữ xâm chiếm khắp nơi. Cuộc sống của người dân rất khốn khổ.
Khi còn trẻ, anh đã lãnh đạo bộ tộc của mình chống lại một con rồng hung hãn và tự tay hạ nó. Nhờ hành động dũng cảm này, anh đã nổi tiếng và được công nhận là thợ săn rồng trẻ nhất vương quốc.
Anh được nhà vua trọng dụng và giao phó những nhiệm vụ quan trọng. Nhà vua hứa sẽ ban cho anh và bộ tộc của anh một thái ấp khổng lồ những vùng đất xanh tươi màu mỡ sau khi vương quốc thống nhất.
Người chiến binh trẻ tin vào lời hứa của nhà vua, dưới sự cho phép của ngài, anh đã thành lập một trung đoàn kỵ binh hùng mạnh. Anh tiếp tục chinh phạt nhiều nơi trên lục địa và tiêu diệt vô số quái thú và rồng đang tác quái khắp nơi. Chẳng bao lâu sau, những câu chuyện của anh có thể được nghe thấy ở mọi quán rượu và tên tuổi của anh được tôn vinh ở mọi thị trấn.
Cùng lúc đó, các quý tộc trong triều ngày càng ghen tị với uy tín ngày càng tăng của Moskov, và khi thành tích của vị chỉ huy trẻ ngày càng nhiều, lời gièm pha về anh ở Thủ Đô cũng nhiều thêm. Nhưng nhà vua không để ý tới mà vẫn ban thưởng và thăng chức cho Moskov.
Khi vương quốc đã được thống nhất, Moskov được trao một thái ấp rộng lớn ở phía tây bắc và là thường dân đầu tiên trở thành Thân Vương Ngoại Tộc. Lúc đó anh mới 25 tuổi.
Sau khi hoàn thành sự nghiệp thống nhất đất nước vĩ đại, nhà vua đã triệu tập Moskov về để phong thưởng. Vị tướng trẻ không nghi ngờ gì đã kiêu hãnh dẫn quân về về phía Thủ Đô.
Anh tưởng tượng sẽ có một buổi lễ xa hoa vinh danh mình. Có lẽ anh thậm chí có thể cầu hôn công chúa.
Nhưng thứ chào đón anh là sự phản bội.
Khi quân đội của anh đi qua một hẻm núi, họ bị phục kích bởi cận vệ hoàng gia do nhà vua chỉ huy.
Nhà vua đứng ở điểm cao nhất của hẻm núi, nhìn Moskov khinh miệt, giọng nói lạnh lùng của ông vang vọng.
“Khi ngươi vẫn còn hữu ích với ta, ta có thể cho phép ngươi được người người ca ngợi. Nhưng bây giờ chiến tranh đã kết thúc, danh vọng của ngươi quá cao sẽ uy hiếp tới ngai vàng của ta. Ta sao có thể để ngươi sống.”
Nhà vua vẫy tay, cận vệ hoàng gia đã dồn Moskov và thuộc hạ của anh vào đường cùng và tàn sát họ dã man.
Cái kết bi thảm của một anh hùng.
Ngày hôm sau, nhà vua tuyên bố cho người dân về sự ra đi đột ngột của Moskov. Người anh hùng vĩ đại của vương quốc đã bị một con rồng tấn công và mất mạng một cách bi thảm. Một đám tang hoành tráng được tổ chức để tưởng niệm anh. Câu chuyện về người anh hùng đã đi đến hồi kết. Cái tên Moskov sẽ dần phai nhạt trong tâm trí mọi người, chỉ còn lại truyền thuyết về chàng thanh niên diệt rồng.
Nhưng câu chuyện vẫn chưa kết thúc.
“Ta sẽ trả thù! Những kẻ phản bội đó sẽ phải trả giá!” Moskov tức giận gầm lên, luồng ma lực cực lớn dâng trào xung quanh anh.
“Hãy cho ta mượn sức mạnh của ngươi, và ta hứa tên của ngươi sẽ một lần nữa trở thành cơn ác mộng trên thế giới!”
“Ngay cả khi cái giá phải trả là mạng sống linh hồn của ngươi?” Wyrm hỏi.
“Lấy đi! Chỉ cần ta báo được thù!” Màn sương đỏ sẫm xâm nhập vào cơ thể Moskov khi sức mạnh bị phong ấn của Wyrm tìm thấy một vật chứa mới. Mùi máu tanh tràn ngập không khí khi nghi lễ cổ xưa kết nối Moskov với tàn hồn của Wyrm.
Vinh quang mà anh từng trân trọng giờ đã đi vào dĩ vãng. Người anh dùng từng diệt rồng kiêu hãnh một thời, giờ lại mượn sức mạnh của rồng đề báo thù thế giới.
Mây đen vần vũ, những tia chớp lóe lên, in rõ hình bóng của Dreadwyrm.
Ở trung tâm của tất cả là một khuôn mặt rực lửa cõng hài cốt của rồng trên lưng.
Với ngọn giáo trong tay, anh bước ra từ màn sương đỏ thẫm.
“Người hùng của các ngươi đã trở lại!”