Sinh ra trong một thế giới bị chiến tranh tàn phá, cha mẹ mất sớm, mới 6 tuổi Luo Yi đã lang thang trên phố kiếm sống một mình. Chẳng có ai đối xử tốt với cô bé, họ chỉ chỉ thờ ơ và tỏ vẻ ghê tởm.
Mười tám năm trước, Tông Chủ của Huyền Thiên Tông xuống núi du ngoạn và đã gặp được Luo Yi bấy giờ đang bơ vơ không nơi nương tựa. Ông nhìn thấy sự lạnh lùng và đề phòng trong mắt Luo Yi, không có sự ngây thơ mà một đứa trẻ ở độ tuổi của cô nên có. Phải trải qua vất vả nhường nào mà trẻ con mới có dáng vẻ như vậy. Ông không đành lòng, nên đã đưa theo cô bé về tông môn.
Gia nhập Huyền Thiên Tông, Luo Yi được lánh xa khỏi thế giới hiểm ác. Một cuộc sống mới đang chờ đợi cô bé. Các trưởng bối, sư huynh, sư đệ đều đối xử tốt với cô bé. Sư phụ thương cô như con ruột, dạy cô đạo lý làm người và phép thuật, và tặng cô hai con Thượng Cổ Lý Ngư- Cá chép vảy vàng và cá chép vảy xanh làm bạn đồng hành.
Tảng băng cô độc trong lòng Luo Yi chẳng vì vậy mà tan chảy trong một sớm một chiều. Ánh mắt cô bé vẫn mang vẻ lạnh lùng và cảnh giác. Nhưng Luo Yi cũng muốn báo đáp lại lòng tốt của sư phụ theo cách riêng của mình. Cô bé luôn khổ luyện ngày đêm để mong một ngày nào đó sẽ có dịp trả ơn. Chưởng môn đã từng nói,” “Thiên Cơ Phất Tử là một thần khí nghìn năm, có uy lực bất phàm. Thần khí này được truyền thừa trong tông môn chúng ta. Nếu sau này, thế giới có gặp phải tai kiếp, mà ta cũng không còn tại thế, đệ tử nào có thể huy động Thiên Cơ Phất Tử sẽ phải thay ta bảo vệ trời đất này. Luo Yi hiếu thắng lúc ấy đã thề với bản thân rằng cô bé sẽ trở thành người điều khiển Thiên Cơ Phất Tử.
Mơ ước trở thành một tuyệt thế cao thủ, Luo Yi đã cố câu thông ý niệm với thần khí nhiều lần, nhưng chưa lần nào Thiên Cơ Phát Tử phản hồi lại cô bé cả. Cô bé dần nản chí.
Chưởng môn mỉm cười nói với cô bé: “Muốn làm chủ được Thiên Cơ Phất Tử, con cần phải cam tâm tình nguyện buông bỏ, và đến đúng thời điểm, con sẽ tìm ra một lý do đáng để con cam tâm tình nguyện làm vậy. Khi đó, con sẽ có thể cứu lấy sinh linh của đất trời nơi đây.”
Đôi mắt cô bé chớp nháy, nửa hiểu nửa không, và hỏi lại: “Nhưng thưa sư phụ, nếu không tìm được lý do xứng đáng thì sao? ”
“Nếu vậy, số mệnh của thế giới là phải chịu kiếp nạn ấy, và ước định sư phụ đặt ra coi như không tính.”
“Con hiểu rồi…”
Cô gái nhỏ cắn một miếng sâm rừng, tóc đuôi ngựa lúc lắc. Vì người khác mà phải trả giá á? Còn lâu. Dù còn trẻ nhưng sự thờ ơ từ tâm can khiến cô bé nghĩ rằng chuyện này là không thể.
Nhưng bước ngoặt rồi cũng xảy ra. Một ngày nọ, hai con cá chép luôn đồng hành cùng cô đột ngột qua đời. Dù chưởng môn đã an ủi cô rằng: sinh lão bệnh tử là lẽ thường tình, cuộc sống nào cũng không thể tránh khỏi điều đó. Nhưng lần đầu tiên, một cảm xúc khác ánh lên trong đôi mắt lạnh lùng của của cô bé. Lần đau khổ khi ấy cũng là lần đầu cô cộng hưởng tâm ý được với Thiên Cơ Phất Tử. Thời gian thấm thoắt, và khi Luo Yi mười ba tuổi, lũ quỷ cuối cùng cũng phá vỡ kết giới hỗn thiên sau một nghìn năm mưu đồ. Chúng xuất hiện trong thế giới của Luo Yi. Những ngọn núi cằn cỗi trải dài hàng nghìn dặm đã trở thành tuyến phòng thủ cuối cùng ngăn chúng xâm phạm, và thành Trấn Nam là căn cứ chiến lược quan trọng nhất.
Các môn phái và gia tộc đã phái những đội ngũ tinh anh nhất của họ đến bảo vệ thành Trấn Nam và chống lại lũ quỷ. Khi chiến cuộc ngày càng khốc liệt, ngày càng nhiều đệ tử của Huyền Thiên Tông đi đến Trấn Nam, nhưng rất ít người có thể trở về môn phái. Luo Yi tò mò hỏi sư phụ, “Các sư huynh của con đi đâu rồi? ” Ông trầm mặc rồi nhìn xa xăm, “Bọn họ đi du ngoạn ở rất xa.”
“Khi nào họ quay trở lại ạ?”
“Ta cũng không rõ nữa. Nếu họ không quay lại, sư phụ sẽ đi và đưa họ trở về.”
Vài ngày sau, sư phụ đích thân dẫn đám đệ tử rời khỏi Huyền Thiên Tông… Cô bé ngày nào cũng ngồi xổm hay đứng ngóng ở cổng Huyền Thiên Tông, háo hức chờ sư phụ và các sư huynh trở về. Sau hơn một tháng, một nhóm người quen thuộc đã xuất hiện.
Luo Yi đã gặp lại sư phụ. Chỉ là lần này, sư phụ không thể nghiêng người xoa đầu cô bé nữa. Điều cô bé lo lắng nhất cuối cùng đã xảy ra. Miệng Luo Yi há to run rẩy, cô bé không khóc, nhưng nước mắt nước mũi chảy ròng ròng. Cô bé đứng trong đại sảnh Huyền Thiên Tông, nhìn vào ông lão đang ngồi xếp bằng, mắt nhắm nghiền, nói: “Sư phụ, người đừng ngủ.”
Nhưng lần này, cô bé không nhận được câu trả lời của sư phụ như mọi lần.
Luo Yi thực hành tư thế tu luyện của Huyền Thiên Tông rồi kêu lên: ”Sư phụ, người đứng dậy dạy con tu pháp đi!”
Ánh mắt các sư huynh đứng sau lưng cô tối sầm. Một vị đi lới bên người Luo Yi, vươn tay nhẹ nhàng vỗ vào tay cô bé: “Sư phụ đã đi rồi.”
Vị sư huynh ấy rốt cuộc phát hiện anh không thể kéo tay Luo Yi ra. Cô bé cứ lẩm bẩm: “Sư phụ ơi, đừng ngủ mà, về đến nhà rồi…”
Dưới sự thuyết phục của các sư huynh, Luo Yi cũng tỉnh táo lại một chút. Cô bé ngồi xổm xuống, ôm đầu khóc, hai mắt dán chặt vào ông lão áo xanh, bây giờ lúc cô bé lười biếng sẽ không còn ai cốc nhẹ vào đầu, khi đi du ngoạn sơn thủy, cũng không còn ai dắt tay cô bé nữa rồi. Lúc này, Luo Yi mới hiểu ra, cô luôn quan tâm sư phụ và mọi người trong Huyền Thiên Tông này.
Hai trái cầu ánh sáng thoát ra khỏi cơ thể của ông lão. Đó chính là chân khí cả đời của chưởng môn quá cố.
Cô bé đứng lên khi một cây phất trần bay đến lơ lửng trước mặt, và hai quả cầu ánh sáng biến thành hai con thượng cổ lý ngư bơi quanh quẩn quanh Luo Yi. Chẳng ai ngờ rằng, thần khí của tông môn sẽ xuất hiện trước mặt Luo Yi trong hoàn cảnh này.
Trong lúc cô bé còn ngơ ngác, Luo Yi dường như nghe thấy giọng nói dịu dàng của sư phụ vang lên: “Thiên Cơ Phát Tử đã chọn con. Từ nay, con phải chịu trách nhiệm bảo vệ môn phái đấy!”
Cô bé vươn tay nhận lấy Thiên Cơ Phất Tử, ánh mắt dần trở nên kiên định. Sau đó, Huyền Thiên Tông bớt đi một cô bé nghịch ngợm, và nhiều thêm một cô gái siêng năng chịu khó. Cô không ngại đau, ngại khổ, không màng đến nỗi buồn tẻ khi tu pháp. Cô hy vọng mình có thể trở nên mạnh mẽ hơn, có thể bảo vệ những người mà cô quan tâm.
Năm năm sau, Luo Yi xuất hiện trên chiến trường khốc liệt. Cầm Thiên Cơ Phất Tử xông pha trận mạc, cô đã tạo được thanh danh vang dội. Cô chỉ muốn để cho những đệ tử Huyền Thiên Tông được an toàn trở về, và mọi vật cản sẽ bị đập tan dưới cây thần khí uy quyền của cô.
“Sư phụ ơi, con có thể thực hiện ước định với người rồi.”
“Con đã tìm thấy thứ mà con muốn bảo vệ, dù có phải hy sinh cả mạng sống của chính mình…”