Kỹ năng
Thiên Đạo Thần Khí
Nội tại
Phượng Quán: Zetian tăng Hút HP Kỹ Năng mỗi khi đánh trúng tướng đối phương bằng Phượng Hoàng Hoả Kích và Phượng Hoàng Giáng Thế.
Thiên Y: Khi một tướng đối phương đến quá gần, hiệu ứng sẽ đẩy lùi và làm choáng chúng, đồng thời gây STPT cũng như nhận lớp Giáp Ảo. Hiệu ứng này hồi lại sau 120s.
Phượng Hoàng Hoả Kích
Chiêu 1
Zetian phóng Sóng Hoả Phượng theo hướng chỉ định, gây STPT trong phạm vi. Khi thi triển, Zetian có thể di chuyển và dùng các kỹ năng khác.
Phượng Hoàng Giáng Thế
Chiêu 2
Zetian triệu hồi Phượng Linh để hỗ trợ cô tại hướng chỉ định, gây STPT và làm chậm đối phương trong khu vực. Phượng Linh tồn tại trong 3s và gây STPT theo đợt và giảm Kháng Phép của đối phương xung quanh. Trong lúc Phượng Linh đang được kích hoạt, Zetian có thể dùng tiếp Kỹ Năng này để định hướng lại, gây STPT, đồng thời làm giảm tốc độ đối phương thêm lần nữa.
Phượng Hoàng Nộ Hoả
Chiêu cuối
Zetian giúp mọi tướng đồng minh tăng lượng lớn Tốc Chạy nhưng giảm dần, đồng thời giáng Thiên Phạt xuống tất cả tướng đối phương, gây STPT, làm choáng cũng như lộ tầm nhìn của chúng.
Tiểu sử
Thiên mệnh thừa nhận, được muôn dân tôn kính, Thiên Hậu Đông Vũ đăng cơ, khai mở kỷ nguyên thái bình cho nhân gian.
Zetian là Nữ Đế đương thời của Thần Đô Đông Vũ, đồng thời là “Người Giữ Mộ” đã dựng nên bia đá vô tự, tượng trưng cho sự diệt vong của Cổ Tộc. Ngàn năm trước, nàng dốc cạn linh lực phượng hoàng để xây dựng Thần Đô, nơi nương náu cho những phàm nhân không thể tu đạo tại Đông Vũ. Kiệt sức sau kỳ tích ấy, nàng chìm vào giấc ngủ sâu. Ngàn năm sau, nàng tái sinh trên Hồ Vấn Tâm, trở về Thần Đô với thân phận phàm nhân, một lần nữa bước lên con đường chinh phục đỉnh cao. Ngàn năm tĩnh tu, chí hướng chưa từng đổi thay; phượng hoàng yên vị nơi Thần Đô linh thiêng. Giờ đây, nàng an tọa trên ngai vị Nữ Đế, ngắm muôn hoa nở rộ khắp nhân gian, nắm giữ thái bình thịnh thế.
[Phụng Thiên Thừa Vận]
Mùa xuân ghé thăm Thần Đô, tô điểm nơi đây bằng muôn vàn đóa hoa rực rỡ.
Dưới chân Phượng Đài, biển người chen chúc, hàng vạn ánh mắt dõi theo đỉnh cao uy nghi ấy. Trên đài cao, nữ đế khoác phượng bào rực rỡ, ung dung từng bước tiến lên bậc thềm.
Dẫu đoạn đường không dài, nhưng Zetian đã đi qua nó suốt bao mùa luân chuyển.
Các thư tịch cổ ghi chép rằng từ thuở hồng hoang, Cổ Tộc đã hiến thân để ngăn chặn sự giáng lâm của Song Thần. Những Hiệp Sĩ Đông Phương đầu tiên của Đông Vũ cũng chọn con đường đó, truyền lại sức mạnh của mình để bảo vệ sơn hà. Giữa tàn tích của Cổ Tộc, nữ nhân kia đã đánh cược với Bạch Long. Nàng cược rằng, dù không có món quà tu luyện thần thánh, phàm nhân của Đông Vũ vẫn có thể an cư lạc nghiệp suốt ngàn năm dưới sự chở che của mình. Người phụ nữ ấy, vận dụng thuật điều khiển Âm Dương của Cổ Tộc, dẫn dắt linh hồn phượng hoàng trong huyết mạch mình để dựng nên một thành trì phàm nhân Thần Đô. Nàng trở thành quân chủ đầu tiên của nơi này.
Chẳng bao lâu sau, Chiến Loạn Song Long bùng nổ tại Đông Vũ. Nàng biến mất trong cơn binh biến, nhưng để lại linh hồn phượng hoàng của mình, bảo hộ Thần Đô cho đến tận ngày nay. Hàng thiên niên kỷ trôi qua, các gia tộc quyền quý và triều thần lần lượt cai trị kinh đô, nhưng không ai có thể kế thừa sức mạnh mà vị khai quốc đế vương để lại. Truyền thuyết lưu truyền rằng ai có được Phượng Linh sẽ kế thừa đế nghiệp.
Từ thuở ấu thơ, Zetian đã khắc ghi điều đó vào tim.
Hơn hai mươi năm trước, nàng chỉ là một cô nhi lang bạt, chẳng biết nguồn cội của mình. Hồi ức đầu tiên của nàng là lần gặp một người đàn ông họ Wu bên Hồ Vấn Tâm, người đã dang tay cứu mạng nàng. Wu, một thương nhân giản dị, chu du khắp Đông Vũ cùng Zetian, dạy nàng chữ nghĩa và gieo vào lòng nàng lòng trắc ẩn với vạn vật dưới trời xanh. Nàng thông minh xuất chúng, từng chứng kiến biết bao khổ nạn của dân sinh, cũng nhận ra rằng Phượng Linh bảo hộ Thần Đô đang dần suy yếu. Nàng lặp đi lặp lại những trang sử xa xưa về Thần Đô, nhưng càng nghĩ, nàng càng cho rằng đó chỉ là một câu chuyện thần thoại. Thế nhưng, nếu thiên mệnh không cho nàng con đường ấy, nàng sẽ tự mình tranh lấy nó.
Và sự thật đã chứng minh điều đó. Zetian mở cánh cửa quan trường, lấy tư thế nội ẩn bất quần, ngoại hòa chúng sinh, từng bước tiếp cận trung tâm quyền lực. Nàng thậm chí còn thống lĩnh đại quân dẹp loạn, không chỉ vang danh thiên hạ mà còn gây dựng nên một bảng thành tích hiển hách. Dần dần, người đời không còn nhắc tới lịch sử xa xưa nữa, bởi Zetian, rạng rỡ như ánh bình minh, trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn.
Nhưng mãi đến vài ngày trước, Zetian vẫn chưa hay biết rằng con đường mình đi không chỉ là một cuộc tranh đoạt mà còn là thiên mệnh.
Khi ấy, Zetian đang băng qua Hồ Vấn Tâm dưới Long Lĩnh, nơi khởi nguồn những mảnh ký ức của nàng. Mặt hồ êm ả trong veo, và khi cúi xuống, nàng thấy cả cuộc đời mình dường như phản chiếu trong dòng nước ấy. Suốt bao năm, Zetian luôn bị vây quanh bởi những lời đồn đại. Kẻ thì bảo nàng tàn nhẫn và hiếu chiến, kẻ lại nói nàng chính trực và tận tâm. Có người cho rằng nàng thâm hiểm và xảo quyệt, nhưng cũng có kẻ tin nàng là người thấu hiểu lòng dân… Công hay tội, lời khen hay tiếng chê, luôn luôn song hành. Trên chặng đường ấy, nàng tự soi thấu lòng mình. Từ bé đến lớn, chí nguyện của nàng chưa từng lay chuyển. Nhưng nàng lại không sao lý giải nổi, vì sao một cô bé còn chưa hiểu thế sự, lại dám lấy đại nghiệp khai quốc làm lý tưởng mà bước đi?
Vừa nghĩ đến đây, một cơn gió nhẹ thổi qua, làm mặt hồ gợn sóng. Bóng hình phản chiếu trong nước bỗng như sống dậy, kéo Zetian vào làn nước.
Đây không phải chỉ là hình bóng phản chiếu nữa rồi!
“Ta dựng bia đá này để tiếp nối ý chí Cổ Tộc, gìn giữ hòa bình cho muôn đời…”
Trong cơn mê man, nàng nghe thấy một giọng nữ vang vọng.
“Song Thần sẽ lại thổi bùng chiến hỏa, và chỉ kẻ mang tấm lòng vị tha mới có thể giải cứu nhân gian.”
“Phàm nhân không thể thành thần, nhưng họ mang trong mình một thứ sức mạnh khác—một sức mạnh có thể sánh ngang với các vị thần…” “Thế nhưng sức mạnh này mong manh tựa sương khói, chỉ có Thần Đô mới đủ khả năng bảo hộ.”
Đó chính là giọng nàng.
Khi những mảnh ký ức tiền kiếp đan xâu chuỗi qua chính lời nói của mình, Zetian rốt cuộc cũng thấu tỏ mọi điều. Trong một chương sử bị chôn vùi, bậc nữ đế khai lập Thần Đô đã hiến dâng toàn bộ sức mạnh để che chở Đông Vũ, rồi chìm vào giấc ngủ sâu dưới đáy Hồ Vấn Tâm. Thiên niên kỷ lặng lẽ trôi qua, cho đến khi trận chiến định mệnh giữa Huyền Vũ Baxia và luân hồi của Hắc Long khơi dậy linh hồn nàng… trong dáng hình một thiếu nữ.
Dấu ký ức đã tan vào dòng chảy thời gian, di chiếu thuở nào vẫn khắc sâu trong cốt tủy nàng. Suốt hai mươi năm bôn ba, đầu ngày đêm vất vả, dấu gánh chịu trăm bề dị nghị, nàng chưa từng một lần lung lay ý chí.
Và chính tấm bia không chữ mà nàng từng tự tay dựng lên đã hóa thành mặt Hồ Vấn Tâm, nơi phản chiếu lòng người. Những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ, như những lời chưa kịp cất lên, tan biến chẳng để lại dấu vết của gió hay thời gian.
Nếu một đời đã sống trọn với chân tâm, hà tất phải lưu danh nơi sử sách.
Trên Phượng Đài, Nữ Đế khoác phượng bào rực rỡ, từng bước uy nghi tiến lên bậc thềm.
Chiếu chỉ vang vọng, mỗi lời đều thẩm nhuần thiên mệnh:
“Phụng Thiên Thừa Vận
Thuở hồng hoang, Cổ Tộc khai mở một cõi huyền linh, nơi Âm Dương giao hòa trong bảo khí của trời cao. Để bảo vệ Đông Vũ, Tứ Linh đã khai mở Đại Giác Ngộ, rồi yên giấc vĩnh hằng. Bậc đế vương nối truyền di huấn, để nhân gian trường tồn trong khoảnh khắc vĩnh hằng. Giờ đây, ta kế thừa trí tuệ của Cổ Nhân và đức hạnh của những bậc tiền nhân. Ta thuận theo Thiên Ý, tiếp nhận Thiên Mệnh. Ta sẽ đáp lời Trời Đất, mang yên bình cho bách tính, củng cố giang sơn, và gìn giữ Thần Đô vững bền.”
Khi thánh chỉ khép lại, Zetian đưa mắt nhìn muôn dân từ đỉnh cao vạn trượng. Kiếp trước của nàng đã dốc cạn thần lực từ thuở xa xưa; thực tế thì, quyền kế thừa này chưa bao giờ nằm trong tay nàng. Chân mệnh thiên tử không được quyết định bởi thân lực vĩnh hằng, mà được khắc sâu trong lòng muôn dân.
Sức mạnh từng hóa thành hư không để che chở nhân gian nay lại hội tụ nơi đầu ngón tay nàng, thức tỉnh từ ý chí son sắt của vạn người, phượng linh tưởng chừng đã thất lạc, nay rực cháy trở lại, được nuôi dưỡng bởi lòng thành kính của bách tính. Khoảnh khắc ấy, một đóa màu đơn nở rộ giữa chân mày Zetian, linh phượng xoay vòng bay lên từ đầu ngón tay nàng. Toàn thể bách tính cúi đầu thành kính, khi phượng hoàng uy nghi lượn vòng trên bầu trời, đôi mắt trông coi Thần Đô phồn vinh.
Thiên mệnh và lòng dân, từ đây hòa làm một. Đại nghiệp đã thành, Phượng Hoàng chờ đợi thời khắc đăng cơ. Thân mình đã lùi vào dĩ vãng; nay, nàng vươn mình như rạng đông soi tỏ nhân gian.
Phụng Thiên Thừa Vận, Nữ Đế Zetian chính thức đăng cơ.
Video
Hero Spotlight
The Phoenix Reigns
Soaring Phoenix
Path to Ascension