Julian, Quạ Đỏ là vị tướng mới nhất của Mobile Legends: Bang Bang và đã được Moonton Games lên lịch ra mắt vào ngày 24/05/2022 tới đây. Người chơi Mobile Legends: Bang Bang có thể nhận Julian miễn phí bằng cách thu thập Mảnh Quạ trong hai ngày 14/05 và 15/05/2022.
Trong bài viết này, MLBB 360 sẽ giới thiệu đến các bạn những thông tin tổng quan liên quan đến kỹ năng và tiểu sử của Julian. Mời các bạn cùng tham khảo nhé!
Kĩ năng
Nội tại: Tài Năng Thợ Rèn
Sau khi dùng hai kĩ năng khác nhau, Julian cường hoá kĩ năng thứ ba. Dùng kĩ năng cường hoá sẽ tăng sức mạnh cho những đòn đánh thường kế tiếp.
Chiêu 1: Lưỡi Hái
Julian liệng lưỡi hái bay theo hướng chỉ định, gây sát thương và giảm tốc độ của đối phương trúng đòn.
Lưỡi Hái Cường Hoá: Julian liệng lưỡi hái bay theo hướng chỉ định, liên tục gây sát thương và giảm tốc độ của đối phương trúng đòn.
Chiêu 2: Kiếm
Julian triệu hồi một thanh kiếm lao theo hướng chỉ định, gây sát thương lên đối phương trúng đòn.
Kiếm Cường Hoá: Julian triệu hồi nhiều thanh kiếm lao theo hướng chỉ định, liên tục gây sát thương lên đối phương trúng đòn.
Chiêu cuối: Xích
Julian triệu hồi xiềng xích tại khu vực chỉ định, gây sát thương và trói đối phương trúng đòn.
Xích Cường Hoá: Julian triệu hồi xiềng xích tại khu vực chỉ định, gây sát thương phạm vi rộng và hất tung đối phương trúng đòn.
Tiểu sử
Mười năm trước, vào một đêm mùa đông, một cơn bão tuyết đã tấn công pháo đài của Hiệp Hội Thủ Công.
Giáo Hội Ánh Sáng đã “thanh trừng” mọi thợ thủ công do Terizla lãnh đạo cũng cáo buộc họ đã “nguyện trung thành với Vực Thẳm”, chỉ để lại đứa con sáu tuổi của thủ lĩnh.
Ngày qua ngày, cậu bé đáng thương lang thang vô định trên đường, sợ hãi và quẫn trí, và chỉ được Giáo Hội phát hiện khi sắp chết đói. Đức Tổng Giám Mục nhìn thấy tài năng đặc biệt của cậu và ban cho cậu tên của một vị thánh thời cổ đại – Julian, trước khi gửi cậu đến Tổ Quạ, một học viện đặc biệt liên kết với Tu Viện Ánh Sáng.
Nằm cheo leo trên đỉnh một vách đá, học viện là nơi tập trung những đứa trẻ mồ côi có tài được nhà thờ quy tụ. Những đứa trẻ non nớt, bị tổn thương, và cả tin được học viện yêu thích hơn cả. Đức Tổng Giám Mục nói với chúng rằng những đứa trẻ bị gia đình bỏ rơi không đáng được yêu thương, nhưng ngài sẽ dành cho chúng không chỉ tình yêu thương mà còn hơn thế nữa: sự tái sinh. Nên điều này phải được đền đáp bằng lòng biết ơn và lòng trung thành: chúng phải trở thành Raven, thế lực bí mật đã quét sạch đám dị giáo và quý tộc khỏi thế giới này.
Do chấn thương và buồn khổ quá mức, Julian đã mất tất cả những ký ức về cuộc đời trước đó, và những ký ức còn nhớ được khiến cậu bị tổn thương rất nhiều. Niềm vui và tình thương yêu đều bị chôn vùi dưới đống tro tàn của đêm kinh hoàng đó; ngọn lửa, những tiếng thét xé tâm can, và những thi thể lạnh như đá. Cậu bị ám ảnh bởi những cơn ác mộng lặp đi lặp lại hằng đêm: nơi mẹ cậu bỏ cậu lại một góc khuất và chạy đi cầu xin tha mạng, không thèm nhìn lại cậu lấy một lần…
Tuy nhiên, không phải tất cả những ký ức còn lại đều đáng sợ. Cậu bé cũng nhớ được cử chỉ kỳ lạ: dùng tay đẩy khoé miệng lên, cố gượng cười. Cậu luôn làm điều này trong tiềm thức, như thể trái tim và cơ thể ghi nhớ nhưng lý trí thì không. Dù đã cố gắng hết sức, cậu vẫn không thể nhớ lại được cuộc sống của cậu trước đêm định mệnh ấy, kể cả chuyện xảy ra sau đó.
Những đứa trẻ ở Tổ Quạ được gọi là Chim Non. Ban ngày, chúng làm việc vất avr và học các động tác đối kháng, còn ban đêm, chúng ở trong những cái hang riêng biệt được khoét bên trên vách đá để cầu nguyện và nghỉ ngơi. Mỗi đứa trẻ sẽ được đặt một tên thánh, như một hương vị tái sinh riêng, một cái tên như lời cầu nguyện; một câu chú, mỗi lần chúng không phản hồi, có một hình phạt sẽ dành cho chúng. Có thể chí một vài roi, hay nặng hơn là bị bỏ đói hoặc bị cô lập.
Cuộc sống của Chim Non rất cô đơn; chúng được nuôi độc lập, có lời cầu nguyện dẫn lối và giữa bạo lực song hành. Nhưng Julian đã tìm thấy một gia đình từ những “vị khách” khác trong hang của cậu: một con chuột đói khát, một con chim sẻ hót líu lo và một con dê mà cậu được giao để nuôi. Vào mỗi đêm gió lạnh, chúng sẽ lắng nghe cậu bé nói về nỗi cô đơn và sợ hãi của mình. Đối với cậu, chúng giống một gia đình hơn là tình anh em hờ và đám con rối mà cậu sống cùng.
Có những người bạn đồng hành, Julian đã làm việc siêng năng tại học viện và là một trong những học sinh xuất sắc nhất về lao động, học tập và giao đấu. Hài lòng với sự trưởng thành vượt bậc của cậu bé, Đức Tổng Giám Mục khen ngợi Julian. Tuy nhiên, điều đó khiến một vài Chim Non ghen ghét để ý.
Một đêm, Julian quay trở lại hang của mình, chỉ thấy gia đình cậu nằm dài, vô hồn trên nền đá lạnh. Cảnh tượng đẫm máu đã kích hoạt điều gì đó trong cậu bé, những cơn ác mộng đè nén ám ảnh cậu, nhưng thay vì động vật, cậu lại nhớ đến khuôn mặt của những người đã khuất. Chóng mặt và buồn nôn, Julian không nhận ra đám Chim Non khác đang bao vậy cậu.
Một Chim Non ngồi xổm cười khúc khích trong niềm vui bệnh hoạn. “Loài gặm nhấm đại diện cho sự bất trung. Chim sẻ, sự ngu dốt. Và dê đại diện cho sự yếu đuối… Đức tin của ngươi thật yếu ớt, chẳng đáng được yêu thương và tái sinh hơn đám dị giáo bẩn thỉu”.
Tầm nhìn của Julian mờ đi, tất cả những gì cậu có thể cảm thấy là máu cậu dồn trong tai. Tay cậu nắm chặt và đầu óc trống rỗng.
Điều tiếp theo mà Julian nhận thức được là một thành viên trong đám kéo cậu ra khỏi mục tiêu, Đức Tổng Giám Mục đang quan sát từ cổng vào. Chim Non bị thương nặng nằm trên mặt đất, bất tỉnh, trong khi Julian đứng không vững trên bức tường, run rẩy, như thể cậu vừa rơi xuống nước lạnh như băng.
Cậu nhắm mắt lại, chờ đợi sự trừng phạt của Tổng Giám Mục. Tuy nhiên, không có sự trừng phạt nào cả.
“Ghen tị ư… Thật đáng xấu hổ, phí sức quá nhỉ. Khai trừ hắn!”
Hình phạt còn kinh hoàng hơn cả hành quyết. “Còn mình thì sao”, Julian thầm hỏi bản thân.
Trước sự ngạc nhiên của cậu bé, Đức Tổng Giám Mục vỗ vai cậu, thậm chí còn tự hào.
“Julian, con làm tốt lắm”. Đức Tổng Giám Mục nói. Bối rối và lo sợ, cậu bé không nói gì. “Con đã chăm sóc mấy con vật đó trong góc hang phải không?”
Julian mất mát. Cậu nhìn qua thi thể động vật trong góc, bẩn thỉu, lạnh lẽo và tầm thường. Những lời của Chim Non văng vẳng trong tâm trí cậu – đức tin của cậu thật yếu ớt, chẳng đáng được yêu thương và tái sinh hơn đám dị giáo bẩn thỉu!
“Có phải không!?” Giọng của Đức Tổng Giám Mục giống như một đôi tay siết chặt lấy cổ cậu, và cơ thể Julian run lên vì sợ hãi. Sau một thời gian dài như một thế kỷ, cậu đã nhếch miệng và cố nặn ra một nụ cười gượng gạo trên má.
Những mảng sáng màu bạc của ánh ban mai ló rạng từ phía đông, một nửa khuôn mặt của Julian được ánh sáng mặt trời chiếu sáng trong khi khuôn mặt bị bóng tối che khuất. Cậu bé khẽ gật đầu.
“… Vâng, thưa Ngài. Con đã thoát khỏi chúng, để tái sinh”.
Đức Tổng Giám Mục vuốt ve mái tóc đỏ rực rỡ của Julian, hài lòng trước sự kiên cường của cậu bé. “Mọi loài chim muông đều phải sợ hãi và khiếp đảm trước sức mạnh của ngươi. Mọi kẻ trên thế gian này phải chịu mọi sự phán quyết từ ngươi. Và số phận của bất cứ nơi đâu có Ánh Sáng chiếu tới đều nằm trong lòng ban tay ngươi.”
Một tia sáng kỳ dị loé lên trong con ngươi đen của Julian. Cậu giơ tay và triệu hồi một vũ khí kỳ lạ, trước sự chứng kién của Tổng Giám Mục. Tỉnh mộng từ hơi ấm vòng tay của người đàn ông, những lời trao quyền lực của ông ta, và sự cô lập méo mó của ông ta, cậu đã đầu hàng.
Julian biết, để có thể tìm lại tình yêu thương đã bị lãng quên, cậu phải là Raven mạnh nhất trong tất cả.
Vài năm trôi qua, ở tuổi mười lăm, các Chim Non phải đối mặt với kỳ sát hạch cuối cùng trước khi được vinh danh là Raven: xâm nhập vào căn cứ của đối phương, trinh sát Vực Thẳm hoặc loại bỏ những kẻ dị giáo… Ngay cả những Chim Non ưu tú nhất cũng kiệt quệ. Nhưng một khi thông qua, chúng sẽ trở lại Tu Viện Ánh Sáng. Ngọn lửa sẽ ở phía trước, khi khuôn mặt chúng bừng cháy hi vọng – một bước nữa thôi là chúng được “tái sinh”.
Nhưng đó chưa phải là bài kiểm tra khó khăn nhất…
Xung quanh mặt tiền Tu Viện, ai đó sẽ gọi Chim Non bằng tên khai sinh của chúng. Nếu không kháng cự nổi, chúng sẽ bị khai trừ và coi là một kẻ dị giáo. Mục đích của việc này là để kiểm tra xem Chim Non có đủ trung thành để quên đi thân phận cũ; nếu Chim Non đã hoàn toàn chấp nhận “tái sinh”.
Julian đã vượt qua bài kiểm tra. Bao năm qua, cậu không dám quên lời Đức Tổng Giám Mục một giây phút nào: Raven phải quên đi quá khứ của mình! Nhưng cậu chưa bao giờ là một Raven thuần tuý. Trong sâu thẳm trái tim cậu, luôn có một lực lượng che chở cho cậu không hoàn toàn đánh mất mình. Cậu không biết lực lượng này là gì nhưng nó vẫn tồn tại. Giống như có hai giọng nói xung đột trong đầu cậu: Quạ Đỏ và cậu bé lạc lõng.
Đêm hôm đó, Julian ngồi một mình trong bóng tối và lại vô thức dùng hai tay kéo khoé miệng thành một nụ cười gượng gạo. Tại sao cậu phải mỉm cười. Julian không biết và bây giờ điều đó không khiến cậu quá bận tâm. Cậu phải trở thành Raven mạnh nhất.
Khi Xavier cho nổ tung bức tường thành và bỏ trốn cùng Yin và Melissa. Đức Tổng Giám Mục đã cử Julian đi truy bắt. “Tâm trí của Xavier tội nghiệp đã bị đầu độc bởi những kẻ dị giáo, anh ta nên được thương xót.” Julian đuổi theo họ trong rừng bảy ngày bảy đêm và cuối cùng bắt kịp kẻ phản bội và hai kẻ ngoại lai, kiệt sức và mệt mỏi.
Xung đột tất yếu xảy ra, Raven mạnh nhất và Phán Quan Ánh Sáng vĩ đại nhất bất phân thắng bại. Trong cuộc ẩu đả, chiếc mũ trùm đầu của Julian đã bị rơi. Khi nhìn thấy mái tóc đỏ rực của cậu, Phán Quan cay nghiệt đã khựng lại, như thể anh nhận ra mái tóc ấy, và trúng một đòn mạnh của Julian.
Xavier không thể chiến đấu được nữa, nhưng anh vẫn cố gắng bảo vệ Tin và Melissa. Anh cười, “Nếu chính cậu là người đến để thanh trừng tôi. Thì đành phải vậy thôi. Dù sao thì, mẹ cậu đã…”
KLhi nghe những lời đó, Julian sững người; đôi mắt cậu mở to, “Mẹ tôi! Ông biết quá khứ của tôi sao!?”
Xavier do dự một lúc, vì anh đã thề sẽ để quá khứ qua đi trong yên bình. Cuối cùng, anh đã mủi lòng và tiết lộ sự thật: đêm đông năm ấy, Julian bé nhỏ được mẹ giấu trong góc…
Ký ức về đêm tuyết rơi cách đây một thập niên ập đến với Julian như một tia chớp. Cậu đã nhìn thấy khuôn mặt của mẹ mình; chính người đã ám ảnh cậu trong nhiều năm thực sự rất dịu dàng và thương cậu… Với nụ cười sợ hãi trên đôi môi run rẩy, bà nâng khuôn mặt của Julian lên, cố gắng kéo đôi môi cậu nở nụ cười và nói, “Mẹ sẽ dụ chúng đi, mọi chuyện sẽ ổn thôi… Khi con không biết phải làm sao, hãy mỉm cười nhé…”
Vsg dau đó bà bị đám Raven đoạt mạng, trước khi Xavier tinh ý nhận ra Julian đang trốn sau những chiếc thùng.
Julian bé nhỏ không biết chuyện gì đang xảy ra hay nên phản ứng ra sao. Điều duy nhất cậu có thể nghĩ đến là cách mẹ kéo khoé miệng cậu.
Cậu cố gắng nở một nụ cười run rẩy.
Nụ cười đốn tim Xavier. Xavier cảm động, vì vậy anh ta đã rời đi cùng đám Raven và tha cho cậu.
“…Đó là sự thật.”
Cậu đã nhớ lại. Trong khoảnh khắc, những ký ức lãng quên trong mười năm đột nhiên trở nên rõ ràng. Cuộc sống khi là con trai của thợ thủ công, ngọn lửa bên trong lò nung, hơi ấm từng vòng tay mẹ cậu, và những món đồ chơi bằng gỗ mà cha cậu tặng cho cậu… Đôi tay của Julian run lên dữ dội. Cậu, một Raven, đã nhận ra cậu không thể vung kiếm một cách kiên quyết được nữa. Mẹ cậu đã yêu cậu tha thiết và đã liều mạng chứng minh điều đó. Cậu chưa từng bị bỏ rơi hay không được yêu thương, tình thương mà cậu luôn biết rằng đã bị đánh cắp.
Đúng lúc ấy, Alice bất ngờ xuất hiện ở cửa hang cùng với đội quân quỷ tộc của mụ Xavier và hai người khác thở hổn hển sau nhiều ngày rượt đuổi và ẩu đả. Trong tình trạng này, họ không thể sống mà đánh thêm một trận nữa với đám quỷ tộc. Trong lúc nguy hiểm, Julian bước tới, chắn giữa ba người và Nữ Hoàng Huyết Quỷ. Cậu đề nghị cả ba trốn bằng cây cầu dây thừng, trước khi cắt dây và đối đầu với đám quỷ tộc.
Trong từ điển của Julian không có sự bảo vệ. Đánh quỷ tộc là mệnh lệnh đầu tiên Raven nhận được, nhưng đây không chỉ là nhiệm vụ của Quạ Đỏ nữa. Nếu cậu muốn biết thêm về quá khứ của mình, cậu cần Xavier còn sống sót… có lẽ còn có nhiều bí mật mà anh che giấu.
Mặc dù phải đối mặt với một tiểu đoàn quỷ tộc, và đích thân Nữ Hoàng Huyết Quỷ cầm đầu, và dù đang cố tình trái lời chủ nhân, Julian chỉ tưởng niệm nụ cười của mẹ trong tâm trí cậu, nụ cười của cậu không hề gượng gạo. Cậu đã bình yên.
Cuối cùng cậu đã tìm lại được chính mình và học lại cách mỉm cười thật lòng.