Năng lượng và những tia sáng này… chúng được sinh ra từ sự hiểu biết và thể hiện của âm nhạc.
Ca sĩ trưởng nhóm Melissa, người bị công ty băng đĩa từ chối; tay trống Fredrinn, người bị nhóm nhạc cũ từ bỏ; và nhà sản xuất âm nhạc Estes, người đã rời bỏ thế giới của danh vọng và tiền tài…
Sau khi kết nối với nhau bằng tình yêu âm nhạc và tạo nên “SPARKLE”, họ sẽ tạo nên điểm sáng gì?
Cùng theo dõi nhịp điệu và xem ngay câu chuyện về SPARKLE!
“Bzzzt— Xin chào, Euphora! Chúng tôi nhận được yêu cầu bài hát từ một thính giả ở xx cho đĩa đơn ăn khách mới ‘Thành Phố Lấp Lánh’ của Hãng Thu Âm Giải Trí Bình Minh! Hãy tận hưởng âm nh—!”
Ở một góc tiệm băng đĩa, Melissa ngồi dưới sàn, ánh ban trưa lọt khung cửa sổ, chiếu sáng ngay cả những hạt bụi tung tăng trong gió. Cô gõ mạnh vào chiếc radio, kết thúc cuộc trò chuyện.
“Melissa… Melissa…”
Giọng nói máy móc mang chút lo lắng kỳ lạ vang lên từ hai con rối âm nhạc bên cạnh cô.”
Tôi ổn mà…”
Đều là nói dối cả thôi.
Buổi thử giọng thất bại tại Công Ty Giải Trí Bình Minh đã giáng một đòn nặng nề vào cô gái trẻ đầy kiêu hãnh này. Nửa tháng trước, Melissa đã biểu diễn những bài hát hay nhất của mình và vượt qua buổi thử giọng một hoàn hảo. Với Led và Zep luôn ở bên cạnh, cô ấy đã trở thành ngôi sao của chương trình. Ấy vậy mà nửa tháng sau, ngôi sao này lại ngồi bơ vơ một góc tại tiệm băng đĩa với những ước mơ trống rỗng.
Không đời nào cô sẽ nghe một bài hát của hãng thu âm đó nữa.Mơ đi.Đó là những gì cô tự nhủ, nhưng trong thâm tâm, cô muốn lắng nghe. Cô muốn biết họ sẽ chọn tạo ra loại “âm thanh tuyệt vời” nào sau khi từ chối âm nhạc của cô. Vì vậy, cô lại miễn cưỡng bật đài lên.
“—Giai điệu đó, không tệ chút nào!”
Lời nhận xét ngẫu nhiên bất chợt khiến Melissa giật mình. Lén nhìn qua quầy, cô thấy một người đàn ông tóc hồng đang nhún nhảy theo điệu nhạc. Melissa chợt nhớ cuộc tán gẫu của các đồng nghiệp về việc ngay khi có bản phát hành mới, một người sẽ xuất hiện và ta đa, một bản nhạc mất tiu.
“Chính là anh ta!”
Như thường lệ, Fredrinn đến tiệm băng đĩa yêu thích vào buổi trưa để tìm nguồn cảm hứng từ những bản phát hành mới nhất. Tại sao lại là buổi trưa? À thì, vào lúc này tiệm vắng vẻ cực kỳ do mọi người đang đi làm; cực kỳ hoàn hảo để thưởng thức nhạc mà không bị ai làm phiền cả.
“Tôi…?” Fredrinn chỉ vào bản thân, bối rối.
“Đúng rồi đấy! Anh chính là kẻ hay ‘mượn’ bản thu âm của tiệm! Trả lại đi!” Melissa rướn giọng, nhảy vọt lên rồi giương tay ra như thể đang chờ người trước mặt sẽ rút xấp bản thu âm ra khỏi túi.
“Đừng có ngậm máu phun người thế chứ! Tôi chưa từng lấy bản thu nào ở đây cả!” Lời phản bác của Fredrinn cũng đồng thời thu hút sự chú ý xung quanh. Không thể tin được, tay trống lừng danh trong tương lai lại bị vu khống như thế này.
“Này cô kia, nghe bản thu âm đâu phải là một cái tội, đúng chứ? Cảm hứng là chuỗi tích lũy, là vô vàn cảm hứng, cô hiểu chưa?”
Melissa giãy nãy lên, giận dữ quát lại:
“Đương nhiên là hiểu!!! Đám điều hành đó đều có mắt như mù! Melissa tôi đây sao có thể bị họ cản bước được!”
Buổi thử giọng thất bại đó.Fredrinn ngẫm về những lần bị từ chối do sự khác biệt và ngay lập tức hiểu được cái bộc phát đột ngột của cô. Anh gật đầu đồng ý. Kể từ khi bị đuổi khỏi ban nhạc cũ vì lý do “lệch lạc xúc cảm”, Fredrinn đã bắt đầu một “chặng đường khám phá”. Phong cách khác biệt không nhất thiết phải theo khuôn khổ, anh tin tưởng vào khả năng chơi trống của mình và tự hào về phong cách độc đáo đó. Ngay từ khi còn nhỏ, Fredrinn đã tự lắc lư theo lời hát ru, và nhiệt tình vẫy tay trước sự quan tâm của cha mẹ. Càng lớn lên, anh sẽ càng biến mọi thứ trong tay thành tiếng trống. Fredrinn sẽ dùng thìa và đũa gõ vào nồi niêu xoong chảo, từng âm vang nhịp điệu cộng hưởng với tâm hồn anh, giúp đam mê trong anh ngày một bùng cháy hơn.
Ummm, những âm vang ấy, làm gì còn nữa. Mấy “bản hit” ngày nay nhàm chán, máy móc biết bao.Có chí làm quan, có gan làm giàu. Fredrinn tiến tới làm thân với Melissa. Tay trống này cần một ca sĩ để ngân lên giai điệu của mình, và cô ca sĩ này lại mong muốn được chứng tỏ bản thân một lần nữa.Cả hai đồng ý ngay tức khắc, đầu Fredrinn nhảy số về định hướng cho ban nhạc, vậy là ước mơ thành lập một ban nhạc để chia sẻ âm nhạc bản thân tới thế giới không còn giấc mơ nữa. Mọi thứ đang hiện hữu ngay trước mắt anh.
“Tên của chúng ta… Phải có vẻ chất chơi một tí! Hừm… S… Sparkle?”
“Sparkle! Vậy đi!”
—Và đây chính là khoảnh khắc đầu tiên của ban Sparkle.
Fredrinn tin rằng, giai điệu này chắc chắn sẽ vang vọng trên sân khấu của Đêm Nhạc ALLSTAR.
Một thời gian dài sau đó, Fredrinn và Melissa đắm mình trong âm nhạc. Tài năng giao thoa, tỏa sáng sân khấu. Trên sân khấu solo, Fredrinn cũng đạt đến trình độ sáng tạo mới trong âm nhạc.
Fredrinn đang trầm ngâm thì một bóng hình xuất hiện, làm lu mờ sân khấu. Anh ngước mắt khỏi tờ phổ nhạc và nhìn lên, bắt gặp một đôi mắt xanh sâu thẳm.
Nhiệt huyết này…
Ánh rực rỡ này.
Lâu lắm rồi anh mới được nghe giai điệu có hồn đến như vậy.
Booth này nhỏ lắm, Estes nhìn cái đã che phủ toàn bộ booth rồi. Dẫu vậy, tay trống vẫn ngẩng đầu lên, không hề giấu diếm vẻ tự hào trên gương mặt.
Đam mê, hy vọng và ước mơ.Estes cuối cùng đã tìm thấy thứ mình hằng tìm kiếm. Suốt nhiều năm qua, nền âm nhạc đã trở nên trì trệ. Lâu lắm rồi mới có ai đó có thể làm lay động tâm hồn anh. Anh trao đổi với tay trống trẻ và liếc nhìn danh thiếp của Fredrinn — ‘Sparkle’.
Ngay sau đó, anh chạm mặt với thành viên khác của ban nhạc, Melissa.
“Úi thật không ngờ! Ổng kìa! Huyền Thoại trong mơ đó đó—”
Huyền Thoại.
Anh, đã từng tạo ra thứ âm nhạc được tung hô lên tầm huyền thoại đó, nhưng nó cứ trống rỗng thế nào ấy. Độc đáo, đa dạng? Nền công nghiệp âm nhạc không cần mấy thứ rủi ro như vậy, chỉ cần giai điệu cũ kỹ, cứng nhắc với những bản nhạc sẵn có đã là đủ.
Estes đã quyết định, rời đi.
Tin nhà sản xuất âm nhạc hàng đầu rút lui đã gây ra rất nhiều chấn động, nhiều ánh mắt tò mò và phán xét đổ dồn vào Estes, nhưng anh nào cần ngoảnh lại. Con đường đề ra là con đường của cả danh và lợi, nhưng Estes nào cần mấy thứ này, anh mưu cầu mục tiêu thuần khiết hơn, tựa như đốm tuyết lả tả trên đỉnh ngọn núi cao nhất.
Fredrinn nhảy lên và thu hút sự chú ý của Estes, trong khi những con rối của Melissa nhiệt tình chạy tới với phổ nhạc dày cộp, cố gắng thể hiện các tác phẩm của ban nhạc.
Trên hành trình vươn tới đỉnh cao, Estes cuối cùng cũng không còn đơn độc nữa.
Một ngày như bao ngày.
Ba người đã luyện tập xong và chuẩn bị rời khỏi phòng thu. Melissa và Fredrinn vẫn còn say mê, không ngừng ngân nga bài hát họ vừa viết. Estes chỉnh lại mũ và mở khóa chiếc ô tô đậu trên đường.
Không ai chú ý tới phía sau, bầu trời phía sau dày đặc sương mù đen tụ tập, tựa hồ sinh vật sống, đang mơ mộng lật đổ thế giới.
Cơn gió mát thổi về phía ba người, cuốn theo tiếng hát vào giữa vòng xoáy.
“Ước mơ ấp ủ, chớ nên từ bỏ.”
“Cùng niềm tin, không gì không thể.”
“Chúng ta phiêu, theo nhịp điệu riêng ta.”
“Lan tỏa khát vọng, đam mê cháy bỏng.”
“Địa Cầu này, sân khấu của chúng ta!”